Thấy tôi cứ ngồi nói chuyện, Xiao hỏi: “Anh chưa “muốn” à. Hay anh không thích vì em hút thuốc?”. Tôi cười: “Anh còn hút nhiều hơn em nữa nhưng anh thích nói chuyện với em hơn”. Cũng chẳng phải tôi muốn làm mè gì đâu. Nhưng trong trường hợp này, tôi đành phải “chốt” bởi lẽ Xiao còn thua tuổi con trai tôi: “Sở dĩ ngay từ lúc thấy em, anh đã chọn em vì em giống y hệt như đứa em gái anh ở nhà (chỗ này tôi bịa ra). Anh tự hỏi nếu em gái anh cũng ở trong trường hợp như em thì không biết anh có đủ bình tĩnh để ngồi nhìn nó như anh đang nhìn em hay không?”.
1. Sáu giờ chiều thứ sáu một ngày cuối tháng 3/2015, từ thành phố Quảng Châu, tôi lên tàu tốc hành đi thành phố Đông Quản, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Bạn đồng hành và cũng là người phiên dịch cho tôi lần này là Trần, giám đốc một công ty xuất khẩu nông sản có trụ sở tại quận 11, TP HCM.
Tàu chạy nhanh, tốc độ trung bình từ 150 đến 155km/h nên chỉ sau 25 phút, chúng tôi đã đến ga Đông Quản. Là một trong những thành phố công nghiệp quan trọng của tỉnh Quảng Đông, Đông Quản phía bắc giáp Quảng Châu, đông giáp Huệ Châu, nam giáp Thẩm Quyến còn phía tây là con sông Châu (Châu Giang).
Theo số liệu thống kê của nhà nước Trung Quốc, tính đến cuối năm 2014 dân số Đông Quản gần 9 triệu người. Liu – cư dân Quảng Châu đồng thời cũng là bạn hàng thân thiết của Trần – tình nguyện làm hướng dẫn viên cho chúng tôi trong chuyến đi này cho biết: “Dù vậy, người Đông Quản chính hiệu chỉ chừng 2 triệu, còn 7 triệu là dân nhập cư”.
Ra khỏi nhà ga, chúng tôi thuê một chiếc taxi vào trung tâm thành phố. Có thể thấy trụ sở của nhiều tập đoàn nước ngoài nổi tiếng như DuPont, Samsung Electronics, Nokia, Coca Cola, Sony, Nestlé, Maersk… đặt tại những cao ốc nhìn lên muốn… mỏi cổ! Trên đường, rất ít xe gắn máy mà chỉ toàn xe bus và xe hơi các loại.
Điều lạ lùng là suốt 2 ngày ở Đông Quản, tôi không hề nghe tiếng còi xe đinh tai, nhức óc, váng cả đầu như bên ta còn đường sá thì không có rác! Ngược lại, cả thành phố từ sáng sớm đến tối mịt, lúc nào cũng chìm trong một màn sương trắng đục mà theo lời Liu thì đó là do khí thải của xe tạo thành.
Thế nhưng vẫn còn có một Đông Quản khác, được mệnh danh là “kinh đô tình dục” của Trung Quốc. Liu nói: “Từ cuối năm 2013 trở về trước, mại dâm ở Đông Quản hoạt động công khai, bao gồm các nhà chứa, dịch vụ massage, câu lạc bộ đêm (night club), nhà tắm hơi, quán bar, karaoke và một chuỗi khoảng 120 khách sạn. Mỗi năm nó đóng góp 40 tỉ nhân dân tệ, chiếm 10% tổng thu nhập nội địa của thành phố. Tùy theo mùa vụ, đội quân mại dâm dao động từ 250.000 đến 300.000 người, còn số người có liên quan đến “dịch vụ” này ước khoảng nửa triệu nữa – nghĩa là cứ 11 hoặc 15 người dân Đông Quản có 1 gái mại dâm hoặc liên quan đến hoạt động mại dâm (!)”.
Tôi hỏi hiện nay thì sao? Liu cười: “Mới đầu năm ngoái, ngày 9/2/2014, chính quyền Đông Quản triển khai 6.500 cảnh sát, truy quét gần 2.000 tụ điểm giải trí và bắt giữ 2.252 người. 8 cảnh sát bị đình chỉ công tác nhưng đó chỉ là những con tép riu bởi lẽ theo những nguồn thông tin riêng có được, một số quan chức có phần hùn trong các dịch vụ này đã được mật báo từ trước. Họ được đề nghị tạm đóng cửa các tụ điểm mà họ có dính líu để tránh bị nhòm ngó. Sau đợt trấn áp ấy, mọi chuyện lại y như cũ, chỉ có điều là nó kín đáo hơn mà thôi…”.
Chạy chừng nửa tiếng, xe dừng lại trước khách sạn Yin Fong – là nơi mà Liu đã đặt phòng cho chúng tôi. Theo lời Liu, có hàng trăm gái mại dâm hoạt động tại khách sạn này, núp bóng nhân viên massage và karaoke: “Anh cứ đặt vấn đề tự nhiên vì đây là chuyện bình thường. Giá thấp nhất là 300 tệ (tương đương 1.050.000 đồng). Trung bình 500 tệ, cao cấp 800 tệ còn siêu cao cấp là 1.000 tệ (tương đương 3,5 triệu đồng)”.
Tôi hỏi: “Có mại dâm đứng đường không?”. Liu đáp: “Đứng đường thì chỉ ở ngoại ô nhưng nhiều cô chọn cách hoạt động trong các nhà kho bỏ hoang, các khu tập thể, các tiệm hớt tóc gội đầu để khỏi phải nộp phần trăm cho “tài phán”. Nếu anh thích, tối tôi đưa anh đi. Thường thì họ là loại “hàng dạt”, thải ra từ những tụ điểm khác. Giá của loại gái này cũng rất “bèo” – chỉ 100 tệ cho một lần đi khách. Thậm chí về khuya, ế hàng, 50 tệ họ cũng Ok luôn”.
Y như Liu nói, sau khi gửi hộ chiếu cho tiếp tân để cô đưa vào máy quét nhằm lưu lại thông tin khách thuê phòng, một nhân viên khách sạn lúc mang vác hành lý của chúng tôi vào thang máy đã nở nụ cười rất… đểu: “Nếu quý khách muốn vui vẻ thì xin mời lên tầng 6. Ở đó phục vụ cả ngày lẫn đêm. Cam đoan quý khách dù có khó tính đến mấy cũng phải hài lòng!”.
2. Bảy giờ tối, chúng tôi xuống sảnh chính của khách sạn. Liu nói: “Trước tiên, tôi đưa anh đến một tiệm massage ở đường Hongyuan. Tôi quen tay quản lý ở đó. Nếu thích thì anh cứ việc, còn không ta đi chỗ khác”.
Chiếc taxi vòng vèo qua những con phố rực rỡ đèn màu rồi dừng lại trước tiệm massage mà theo lời dịch của Trần thì nó là “Chin Feng tẩm quách tài dách tiêm – Chin Feng, tiệm đấm bóp số 1”. Chuẩn bị mở cửa xe, Trần nói nhỏ với tôi: “Anh muốn chụp hình thì chụp nhanh đi nhưng đừng xài đèn flash”.
Theo chân Liu, tôi và Trần bước qua cánh cửa kính trong suốt. Xì xà xì xồ với cô tiếp tân vài câu, Liu bảo chúng tôi ngồi đợi. Giây lát, một thiếu nữ chừng 20 tuổi, váy đỏ, áo sơ mi trắng, khuôn mặt, dáng người rất thanh tú bưng lên mấy ly trà nóng bốc khói.
Tôi hỏi Liu cô này có “đi” không? Lại xì xà xì xồ với tiếp tân, Liu gật: “Được, nhưng 500 tệ vì nó ở Hàng Châu” – là nơi nổi tiếng có nhiều người đẹp nhất Trung Quốc. Tôi nghĩ 500 tệ (chừng 1.750.000 đồng) để khai thác thông tin thì giá ấy không phải là quá đắt. Tuy nhiên, vốn tiếng Hoa của tôi chỉ vỏn vẹn hai chữ “ní hào” thì khai thác cái gì đây? Chẳng lẽ lại kêu Trần vào chung phòng mặc dù theo lời Liu, ở Đông Quản 2 khách “đi” chung 1 “gái” là chuyện bình thường, miễn cứ trả đủ 1.000 tệ!
May sao, sau một lúc trò chuyện với cô gái, Trần quay sang tôi: “Tên cô ta là Xiao Juan, cô ta biết tiếng Anh nhưng không nhiều. Em đã bảo với cô ta rằng anh không nói được tiếng Hoa. Anh “đi” với cô ấy đi. Còn em và thằng Liu lên phòng karaoke uống rượu. Chừng nào xong, anh kêu cô ta dẫn xuống chỗ em. Nếu có gì bất trắc thì anh cứ điện thoại”.
Giây lát, quản lý xuất hiện, hồ hởi bắt tay cả ba chúng tôi. Chỉ vào Xiao rồi chỉ sang tôi, Liu nói một tràng dài. Tay quản lý đâu chừng 30 tuổi, đầu hớt trọc, mặt mày rất hầm hố nhìn tôi rồi quay về phía Xiao, lẩm bẩm câu gì đó. Trần dịch: “Cậu ta dặn cô gái rằng anh là khách quý, phải phục vụ chu đáo. Nếu để anh than phiền thì đừng trách!”
Ôi trời, khách quý gì cái thằng tôi! Để đặt chân lên đất Trung Quốc, tôi bay ra Hải Phòng bằng hàng không giá rẻ rồi đi xe khách lên Móng Cái. Tại đó, một người bạn của tôi đã giúp tôi làm “visa biên giới” với chi phí chỉ hơn một nửa so với xin visa theo cách thông thường. Có điều là tờ visa này chỉ có giá trị trong 15 ngày, và tôi chỉ được phép đi trong phạm vi tỉnh Quảng Đông chứ chẳng thể nào đến Bắc Kinh hay Thượng Hải.
Nhận được “visa biên giới”, tôi làm thủ tục xuất cảnh sang thành phố Đông Hưng rồi 6 giờ chiều, tôi mua vé lên xe giường nằm, nằm như con cá mòi đóng hộp suốt 700 km từ Đông Hưng đến Quảng Châu – nơi Trần đã bay sang từ một ngày trước.
Đã vậy, chạy suốt 700km nhưng xe không hề dừng lại cho khách ăn uống – hay chính xác hơn xe chỉ dừng 3 tiếng để tài xế nghỉ ngơi theo quy định của ngành giao thông Trung Quốc nhưng điểm dừng là một trạm kiểm soát, tuyệt nhiên chẳng có một hàng quán nào (mà cậu bạn của tôi lại không cho tôi biết trước chuyện này). May thay, một phụ nữ người Việt đi buôn hàng chuyến đã thương tình cho tôi gói bánh quy và chai nước suối.
Đặt chân đến Quảng Châu, trừ chi phí làm giấy thông hành, mua vé xe, trong túi tôi chỉ vỏn vẹn 1.474 nhân dân tệ cùng 200 USD là “của phòng thân” chứ tiền rừng bạc bể đâu ra mà quý với báu! Còn sở dĩ tay quản lý gọi tôi là “khách quý” bởi lẽ anh ruột cậu ta là chủ một tiệm ăn, mà Liu là người cung cấp thực phẩm nông sản và gia vị cho tiệm ăn này.
3. Đang miên man suy nghĩ, tôi giật mình khi Xiao đặt tay lên vai tôi: “Follow me – đi theo em”. Cứ tưởng massage thì phải có loại phòng dành riêng cho việc này nhưng hóa ra, phòng massage lại y như… phòng ngủ khách sạn với một chiếc giường đôi trải drap trắng, một tủ lạnh trong có vài chai nước cùng một chiếc bàn nhỏ. Khẽ ngồi xuống giường, Xiao nhìn tôi: “Can I smoke – Em hút thuốc nhé”.
Tôi gật đầu trong lúc Xiao mồi thuốc và hỏi tôi có muốn tắm không. Phải thú thật rằng trò chuyện với “mỹ nhân Hàng Châu” này rất vất vả vì tôi vừa nói bằng miệng, lại vừa phải minh họa bằng tay vì cái vốn tiếng Anh của cô có lẽ chỉ đủ phục vụ cho việc “đi khách”.
Theo lời cô, để thu hút khách, mại dâm ở Đông Quản khác với mại dâm ở nhiều nước khác. Với 300 tệ, khách cứ việc “làm” cho đến khi nào không nổi nữa thì thôi chứ không bị khống chế bởi số lần hành lạc – miễn là đừng kéo dài quá 3 tiếng.
Nếu “đi” với giá 500 tệ, khách sẽ được cô gái tắm rửa kỳ cọ từ đầu đến chân. Lúc “xong”, có một ly trà hồng sâm uống cho lại sức. Với giá cao cấp 800 tệ, ngoài tắm rửa, trà sâm, khách còn được mời một bữa ăn 4 món. Với giá siêu cao cấp 1.000 tệ, khách sẽ được 2 cô “phục vụ”, được ăn 8 món – gọi là “trân châu bát bửu” và có quyền ngủ lại cả đêm – hôm sau còn có bữa điểm tâm mà không phải trả thêm một đồng nào.
Thấy tôi cứ ngồi nói chuyện, Xiao hỏi: “Anh chưa “muốn” à. Hay anh không thích vì em hút thuốc?”. Tôi cười: “Anh còn hút nhiều hơn em nữa nhưng anh thích nói chuyện với em hơn”. Cũng chẳng phải tôi muốn làm mè gì đâu. Nhưng trong trường hợp này, tôi đành phải “chốt” bởi lẽ Xiao còn thua tuổi con trai tôi: “Sở dĩ ngay từ lúc thấy em, anh đã chọn em vì em giống y hệt như đứa em gái anh ở nhà (chỗ này tôi bịa ra). Anh tự hỏi nếu em gái anh cũng ở trong trường hợp như em thì không biết anh có đủ bình tĩnh để ngồi nhìn nó như anh đang nhìn em hay không?”.
Chẳng rõ Xiao có hiểu hết câu tôi nói nhưng ánh mắt cô thoáng vẻ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. Tôi nói tiếp: “Em cứ ngồi với anh 1 tiếng. Anh sẽ trả đủ tiền và không than phiền gì với quản lý”.
Theo lời Xiao, quê cô là một làng nhỏ nghèo nàn ở Hàng Châu. 17 tuổi, cô lấy chồng là tài xế xe tải. Khi đứa con đầu lòng sinh ra được 3 tháng, chồng cô bị bắt vì trong lúc cãi cọ, anh ta đâm chết một khách hàng.
Thấy chồng bị kết án 12 năm tù, Xiao gửi con cho mẹ, theo bạn bè đến Đông Quản: “Thoạt đầu em không nghĩ mình sẽ làm gái nhưng rồi hoàn cảnh đẩy đưa. Bây giờ mỗi tháng em phải gửi 2.000 tệ về nuôi con, đi thăm chồng mất khoảng 1.500 tệ nữa…”.
Xiao rơm rớm nước mắt. Bất chợt tôi nhớ lại câu truyền khẩu dân gian: “Đừng nghe “cave” kể khổ, đừng cho nhà thổ mượn tiền…”. Chẳng biết câu chuyện Xiao vừa nói có thật bao nhiêu phần trăm nhưng dẫu sao, nó cũng đủ cho tôi viết được vài trăm chữ…
(Còn nữa)
BÁO CÔNG AN NHÂN DÂN ĐIỆN TỬ